|
|
|
|
Đối với một
đứa trẻ chỉ sống trong sự chăm nom
đùm bọc của gia đ́nh, chưa bao giờ sống
riêng một ḿnh như tôi th́ cuộc đời mới bắt
đầu ở Tokyo đầy sự lạ chưa từng
thấy. Lúc tôi đến Tokyo là cuối tháng Ba nên vẫn
c̣n lạnh và tuyết vẫn c̣n rơi lác đác. Ngồi
trên lầu, nh́n tuyết rơi qua khung cửa sổ, sao mà
đẹp thế. Tuyết nhẹ nhàng rơi từ trên trời
cao xuống đọng lại thành từng đám dưới
đường. Nhưng tôi không thể tưởng tượng
được là khi tuyết tan th́ con đường trở
nên sinh lầy, ướt át và trơn trượt.
Trong tuần lễ đầu ở
Tokyo năm 1970, tôi khám phá ra là chỗ tôi ở không có pḥng tắm.
Tôi hỏi mấy anh lớn th́ họ phá ra cười, bảo
tôi rằng muốn thuê nhà có pḥng tắm riêng cũng có
nhưng đắt gấp ba, bốn lần tiền thuê nhà
đang ở. Thế th́ phải chịu ở bẩn sao?
Không đâu, gần đó có những nhà tắm công cộng.
Thật là một sự lạ nữa với tôi. Việc
đi tắm công cộng, tôi có xem thấy trong các phim xă hội
của Nhật hoặc phim Hiệp Sĩ Mù trong những thập
niên 1960, 1970. Một hôm, anh lớn bảo: “Trí ơi, đi
tắm”. Anh Đào, anh lớn cùng nhà, chỉ cho tôi những
dụng cụ cần thiết phải đem theo: một
cái chậu nhỏ, trong đựng khăn lau mặt, một
cục xà pḥng và một chai shampoo để gội đầu,
và một cái khăn tắm lớn để lau người
khi tắm xong. Và anh cầm theo một nắm tiền lẻ
để trả tiền vào cửa.
Nhà tắm công cộng gần nhà trông
bề ngoài cũng như những nhà b́nh thường, có
hai lối ra vào, một cho nữ giới, một cho nam giới,
không được vào chung. Vào bên trong, tôi thấy một
người đàn ông ngồi trên một cái quầy cao
ngang cổ, thu tiền vào cửa. Không ai nh́n sang phía bên kia
được. Trước mặt ông ta là một bức
tường bằng gỗ ngăn hai bên nam nữ, có một
cửa để ban ngày dọn dẹp lau chùi hai bên. Vào
trong một tí nữa là những ô ngăn để mọi
người đựng quần áo bỏ ra. Tất cả
đều trần như nhộng, ai cũng mang theo xà
pḥng, khăn lau mặt và shampooọ Thực ra, không cần
mang theo chậu nhỏ v́ ở đây đă có nhiều chậu
nhỏ bằng gỗ để mọi người dùng.
Bước qua một cửa kính là nơi mọi người
tắm, hơi nước nóng bốc ra từ một cái hồ
nhỏ, hồ này chứa nước rất nóng để
ngâm cho nóng người sau khi tắm rửa kỹ lưỡng
ở bên ngoài. Ai cũng phải tắm thật sạch
trước khi bước vào hồ ngâm. V́ nước rất
nóng nên phải vào từ từ. Cho hai chân vào trước, từ
từ cho nửa người vào, sau cùng mới xuống
ngâm cả hai vai. Như đă tŕnh bày, hồ nước rất
nóng nên không nên ngồi quá lâu, máu sẽ dồn lên đầu
không tốt. Một anh bạn lần đầu đi tắm
ngâm nước nóng thích quá nên ngâm hơi lâu, khi bước
ra khỏi hồ th́ té xỉu v́ máu lên đầu, tụi
tôi phải khiêng anh ta ra chỗ thay quần áo cho thoáng và
độ 15 phút sau th́ tỉnh lại, Hú hồn.Sau lần
đó, anh ta thề chỉ đi tắm mỗi tháng một
lần vào mùa Đông, mùa Hè th́ hai lần. Hiện nay, anh này
là một học giả đang sinh sống ở Tokyo với
gia đ́nh và không muốn ai nhắc lại kinh nghiệm
đi tắm công cộng này của anh ta.
Ông anh họ của tôi, một
sĩ quan trong quân đội Việt Nam Cộng Hoà, có
cơ hội được tu nghiệp ở gần Tokyo,
có đến thămvà được tôi dẫn đi tắm
công cộng. Thoạt tiên, khi cởi quần áo, anh có vẻ
ái ngại nhưng sau khi nh́n chung quanh, anh cũng hiên ngang làm
con cháu Adam. Khi vào bên trong, sau khi tắm gội xong, anh hùng
dũng bước vào hồ nước nóng ngồi xuống
làm tôi không kịp cản. Nhưng ngay lập tức, anh
đứng lên bước ra ngoài hồ. Tôi lại phải
làm một màn giải thích . Sau đó th́
anh thích quá, hỏi tôi có nên cho thằng con lớn sang đây
du học không? Sau khi giảng giải về đời sống
du học sinh ở Nhật, anh quyết định cho nó du
học ở Mỹ. Từ đó về sau, mỗi khi anh em
gặp nhau, anh lại nhắc lại kỷ niệm đi
tắm nhà tắm công cộng. Chỉ có một điều
là bây giờ ở năm 2016, nhiều nhà apartment được
xây theo tiêu chuẩn mới, có pḥng tắm riêng ở nhà nên
những nhà tắm công cộng như thế này đang dần
dần biến mất.
Trong thời gian đi học ở
Nhật, tôi đă từng thả bước giang hồ
chung quanh đất Phù Tang, dạo chơi với con cháu
Thái Dương Thần Nữ. Một mùa Hè (tôi chỉ có
mùa Hè để thả bước sau khi học và làm kiếm
tiền) tôi đến vùng phía Bắc nước Nhật
(Hokurikku), đến huyện Kanazawa nơi mà ngày xưa có một
Sứ Quân khét tiếng của Nhật và cũng là nơi có
nhiều điểm đặc biệt về pḥng tắm
công cộng cũng như các lữ quán (ryukan) có suối nước
nóng (onsen) và gần đó theo truyền thống có một
lũ khỉ xuống ngâm người trong suối nước
nóng. Khỉ có chỗ của khỉ không bao giờ người
và khỉ xâm phạm lănh thổ của nhau trong bao nhiêu
trăm (ngàn) năm. Tôi tạm trú ở một lữ quán,
chỗ này theo đúng cổ truyền lữ quán của Nhật,
ăn sáng : một bát cơm nóng, đập một quả
trứng sống, một lá rong biển khô (yaki nori), vài củ
dưa muối và một chén nước súp (miso siru), buổi
trưa, một bát cơm nóng, một chén miso siru và một
con cá nướng, bữa tối, một bát cơm nóng, một
chén miso siru, một vài miếng thịt hoặc đậu
hũ, hoặc gà, hay heo. Sau mỗi bữa ăn là một cốc
nước trà Nhật xanh (green tea) hoặc trà vối. Buổi
tối trước khi ngủ, bà chủ nhà vào lôi trong tủ
ra một bộ nệm, trải giường, gối. Ban
ngày những thứ này được cất trong tủ v́
ở ngoài không có chỗ (Ngay ở trong nhà người Nhật
cũng thế. Bên ngoài là chỗ tiếp khách, tối đến
biến thành pḥng ngủ. Trước khi đi ngủ, bà chủ
hỏi tôi có muốn tắm không. Bà găi đúng chỗ ngứa
nên tôi gật đầu mau lẹ. Khi tôi đến chỗ
tắm ở ngoài sân, tôi thấy một cái thùng to giống
như thùng rượu vang của Âu Châu, trong đựng
đầy nước nóng. Cũng như trên đă tŕnh bày,
tôi phải tắm thật sạch trước khi bước
vào thùng. Không biết bà này ở đâu mà ngay sau khi tôi vào
thùng, bà xuất hiện, cho thêm củi vào dưới
đáy thùng. Ba giải thích là phải tiếp tục như
vậy để giữ nhiệt độ trong thùng cho
điều hoà v́ c̣n nhiều người khách khác sẽ
dùng. Cứ tưởng là nước trong nồi sẽ sôi
và ḿnh sẽ thành con tôm luộc. Nhưng không, đúng như
bà chủ nói, nước chỉ đến đúng nhiệt
độ rồi ngưng. Ngồi trong thùng ngâm nước
nóng, tôi có cảm tưởng như ḿnh là một vơ sĩ
đạo hay một sứ quân nào đang hưởng thú
trong đời. Trời cũng đăi tôi lắm đấy
chứ. Một cảm giác thật êm đềm thú vị
khó quên chỉ cần bỏ tiền (không cần nhiều)
là mua được thôi. Mà không được hưởng
thường xuyên. Thỉnh thoảng nghĩ lại cái cảm
giác này, tôi tự nghĩ ḿnh có nên trở lại Nhật
đến chốn này t́m lại cảm giác này chăng? Có lẽ
các bạn đọc sẵn câu trả lời miễn cho
tôi phải nói ra đây.
Phạm công
Trí
Tưởng đă quên rồi (2 )
|
" Tưởng
đă quên rồi giọt t́nh thơ Bỗng ̣a chợt đến ôm nỗi
nhớ Một thoáng vu vơ thương quá khứ Một thoáng ngậm ngùi đọng tâm
tư " ... Nắng Paris trăi dài mong
đợi Nối nhịp cầu của
thuở chung đôi Gịng sông Ngóng cuộc t́nh ngỡ
đă vắng xa ...
Bước
thời gian theo dấu mây bay Dẫn
cuộc t́nh tóc bạc phôi phai Quanh
về đây t́nh xưa thuở ấy Ḷng
quấn quưt như mới quen nhau ... Ngày gặp nhau vui niềm Hội
Ngộ Bao kỷ niệm tràn
đầy lưu luyến Qua bốn mùa nỗi
nhớ không tên ... |
VT Túy
Ngọc ( Paris - 22 /Juin/2017 )
Paris là thủ đô văn hóa nghệ thuật của thế giới, nơi từng phát xuất những văn sĩ, họa sĩ lừng danh, những khuynh hướng cải cách có ảnh hưởng lớn trong các ngành nghệ thuật. Cách Paris khoảng 100 cây số về phía nam có một làng nhỏ tên là Giverny đă trở thành một địa điểm du lịch nổi tiếng, v́ ở đó có ngôi biệt thự và vườn cảnh đặc sắc của Claude Monet,một trong những họa sĩ hàng đầu của trường phái hội họa ấn tượng trong khoảng thế kỷ 19. Lần đầu tiên có dịp đến ngoạn cảnh ở đó vào năm 2005 đă để lại cho tôi nhiều ấn tượng, nên mùa xuân năm nay, sau 12
năm, tôi quyết định phải đến đó trở lại.
Ngôi biệt thự xinh xắn của Monet nổi tiếng không chỉ v́ mang dấu tích của một danh tài họa sĩ với những bức tranh bất hủ để lại, mà c̣n v́ khu vườn đầy mầu sắc kỳ hoa dị thảo được chăm sóc cẩn thận, nhất là hồ sen rộng lớn với cây cầu bắc qua đă trở thành bất tử trong những bức tranh sen nổi tiếng tuyệt tác của ông. Từ cửa sổ những căn pḥng phía trên nh́n ra vườn, ta có thể thấy một phong cảnh tuyệt vời của hoa lá và cây cảnh, như bức tranh của người họa sĩ.
Cuộc đời họa sĩ trong thời ấy tuy nổi riếng nhưng không khỏi có những lúc chật vật v́ mưu sinh. Monet
đă phải thay đổi chỗ ở biết bao nhiêu lần. Cho đến một hôm, trong một chuyến đi trên xe lửa ông nh́n ra cửa sổ và chợt thấy ngôi làng Giverny hiện ra thật xinh xắn. Được biết có một trang trại ở đó đang để trống, ông quyết định thuê lại trang trại này và di chuyển cả gia đ́nh về sinh sống, và sau này mua lại trang trại này. Với sự góp sức của gia đ́nh, ông đă tạo dựng và chăm sóc một vườn hoa lư tưởng, với những luống hoa đủ mầu đủ kiểu nở rộ theo mùa. Vườn hoa này đă cho ông những cảm hứng nghệ thuật để vẽ nên những bức tranh thiên nhiên tuyệt vời.
Tháng năm trời vào xuân, trong những đóa hoa tưng bừng khoe sắc, nổi bật nhất là hoa tulipe rực rỡ đủ mầu vươn cao,với nhiều loại hiếm quư khác nhau.
Con đường quanh co đi về phía hồ sen một bên là đồng cỏ xanh rờn với đàn ḅ trắng đang nhởn nhơ ăn cỏ, một bên là rạch nước chẩy quanh những khóm trúc, có những cây cầu nhỏ bắc ngang đi vào phía trong, nơi có hồ sen nổi tiếng với chiếc cầu xanh, với hàng liễu rủ như trong bức họa đầm sen của Monet.
Đứng trên cây cầu với giàn hoa tím wisteria rủ phía trên, tưởng như thấy bóng Monet c̣n đang trầm tư ở đâu đó bên hồ nước, bên cạnh giá vẽ và cây cọ trong tay. Khungcảnh nơi hồ sen mang nhiều nét đông phương tĩnh mịch, cho thấy phần nào ảnh hưởng của nền văn hóa nghệ thuật Nhật Bảnđối với Monet trong đời sống. Những bức tranh sen trong hồ đă trở thành một biểu tượng của tranh Monet, một nét đặc sắc khác biệt với những bức tranh của các họa sĩ cùng thời. Phải chăng khi trải ḷng vẽ lên giấy vẻ đẹp thanh cao thuần khiết của những hoa sen trên nước, ông đă t́m thấy sự an b́nh qua bao nhiêu năm thăng trầm biến đổi trong cuộc đời.
Trong thời kỳ khởi nghiệp của Monet vào khoảng hậu bán thế kỷ 19, ngành hội họa đang chịu sự điều khiển của nhóm Le Salon ở Paris với những định kiến bảo thủ, chủ trương hội họa là phương tiện phục vụ cho giới quư tộc và tôn giáo. Với t́nh yêu thiên nhiên và
con người, Monet và nhóm họa sĩ trẻ tài ba đă khởi xướng một cuộc cách mạng khai phóng trong hội họa, bước ra khỏi bối cảnh trang nghiêm huyền bí của nền hội họa cũ mà ra ngoài ḥa nhập với thiên nhiên,vẽ lại những phong cảnh và con người trong đời sống sinh hoạt b́nh thường. Khuynh hướng hội họa mới này lấy tên là “ấn tượng” theo bức tranh “Ấn tượngmặt trời lên” (“Impression, soleil
levant”) của Monet với những nét chấm pháhuyền ảo nhẹ nhàng. Bức tranh này đă bị nhóm bảo thủ bác bỏ và chỉ trích nặng nề, cho là bản phác họa và không được hoàn chỉnh đúng cách. Tuy nhiên, cùng
với một số họa sĩ tài danh khác như Renoir, Sisley, Pissarro,
Manet, Cezanne v.v..nhiều tuyệt tác đă được ra đời, nên chẳng bao lâu phái ấn tượng đă được công nhận như một trường phái hội họa chính thống có ảnh hưởng sâu rộng. Bằng cách phối hợp mầu sắc tài t́nh, lúc tươi sáng, lúc tương phản và táo bạo, tranh ấn tượng diễn tả lại cảnh sắc ngoài đờivới những nét sống độngtrung thực, khiến người xem có một cảm nhận sâu sắc về cảnh vật ấy. Tuy nhiên, nói đến Monet và phái hội họa ấn tượng, hiển nhiên không thể bỏ qua được ảnh hưởng của hội họa Nhật Bản qua những bức tranh Nhật Bản sưu tập được trưng bầy khắp nhà của ông.
Theo lời truyền lại, một ngày vào năm 1871, khi đang ở Amsterdam để lánh nạn chiến tranh Pháp-Phổ, Monet đă bước vào một tiệm bán thực phẩm, và chợt nh́n thấy những bức khắc họa Nhật Bản in trên một số giấy gói quà. Từ đó, ông say mê sưu tầm những bức khắc họa Nhật Bản, và đă thu thập tổng cộng đến 231 bức tranh, 46 bản khắc họa trên gỗ của Kitagawa Utamaro, 23 bản của Katsushika Hokusai và 48
bản của Utagawa Hiroshige. Dưới thời Edo (1600-1868), những tư tưởng và kỹ thuật ngoại quốc đă bắt đầu len lỏi vào trong đất nước Nhật, đưa đến những đổi mới, như trong nghành họa phát sinh ra một lối vẽ trên gỗ gọi là ukiyo-e, có nghĩa là “những bức họa của một thế giới trôinổi”, lấy kỹ thuật dùng mầu của Tây phương để diễn tả lại cái hồn Nhật Bản, vẽ lại nhữngphong cảnh và con người của thời ấy trong một thế giới sống động. Hiển nhiên là những bức họa này đă có ảnh hưởng sâu đậm đến tư duy và lối sống, cũng như khuynh
hướng hội họa của Monet trong truyền thống ấn tượng. Monet đă yêu thích những bức tranh này đến nỗi ông tạo ra một thế giới sống với tranh Nhật Bản, làm một vườn cảnh mang nhiều nét Nhật Bản như một nơi chốn để tịnh tâm. Thật là một cái duyên lạ kỳ, khi người vẽ tranh “Ấn tượng mặt trời lên” lại say mê nghệ thuật của đất nước mặt trời mọc mặc dù chưa một lần đặt chân đến đó, và đă có những ưu ái đặc biệt cho những vị khách Nhật bản đến viếng thăm.
Bước ra ngoài biệt thự Monet, con đường làng vắng vẻ dẫn đến những ngôi nhà xinh xắnvới những luống hoa đủ mầu sắc trồng bên vệ đường, tạo một không khí an b́nh tĩnh mịch. Gần ngôi biệt thự của Monet, cũng có một cơ sở khác được dùng làm nơi bảo tàng và triển lăm nghệ thuậttranh ảnh, trong đó có tranh của Monet, và cũng có khu vườn cảnh rộng lớn đầy hoa tulipe nở rộ. Từ một khám phá bất chợt trong một cuộc hành tŕnh, Giverny đă được Monet lựa chọn là nơi dừng chân cuối cùng trong cuộc đời, và ông đă cùng với gia đ́nh về đây tạo lập một nơi chốn địa đàng cho riêng ḿnh. Trong
những thoáng chớp vô thường của kiếp nhân sinh, Monet đă đến và đi, nhưng những ǵ ông để lại là một di sản vô giá không chỉ cho thế giới nói chung, mà c̣n giúp
cho ngôi làng nhỏ nơi ông và gia đ́nh đă cư ngụ càng được thêm phong phú.
Ngọc Bảo
Mùa xuân 5/2017
|
|
|
Ninh Vu
Tokyo
– Meidai Mae 05 -2017